Các bạn đang đọc chương 2 của truyện Điểu Em Muốn Nói trên bệnh thần kinh hãy cùng trải lòng với tình yêu của Tần Diễm và Hình Liệt.
Hình Liệt trở thành khách quen của quán bar, Tần Diễm cũng bắt đầu quen thuộc với anh ta Khoa hoc facebook Marketing.
Họ chưa từng nói điều gì, chỉ là khi đến Hình Liệt thường theo thói quen mà ngồi trước chỗ Tần Diễm, Tần Diễm sau khi làm xong việc cũng sẽ đưa cho anh ta một ly nước, hoặc cười với anh ta một cái, Hình Liệt cũng sẽ gật đầu với cậu.
Hai người giao lưu cơ hồ là không có tiếng động.
Thực ra trong tâm tư, Tần Diễm vô cùng tò mò đối với người đàn ông này, thế nhưng cậu không nói được, nên mỗi khi nhìn thấy anh ta cậu cũng chỉ có thể cười với anh, trừ điều đó ra, dường như không tìm được cách nào có thể xoa dịu cho anh ta.
Vẫn luôn cảm nhận được, anh ta dường như rất đau lòng, dù anh ta chưa hề nói ra một lời.
Thời gian Hình Liệt đến quán bar dần dần có quy luật, anh ta không còn đến mỗi ngày, chỉ rút ra một hai ngày trong tuần đến đây ngồi một chút.
Lúc anh ta đến tâm tình luôn không được tốt, khi mới bắt đầu, Tần Diễm cũng cảm thấy rất khó hiểu, sau này tình cờ nghe mấy bồi bàn ở đây bàn tán, nói rằng anh ta nhất định là vì thất tình, thế nhưng chỉ vì thất tình mà thường đến như thế cũng quá sức không bình thường rồi, thành ra đoán tới đoán lui cũng chẳng có kết quả gì.
.
Học kỳ đầu đại học, chương trình học của Tần Diễm vẫn rất nhẹ nhàng, cậu vẫn là đại hiệp độc hành trong lớp, nhưng khi ở quán bar của cậu út, Tần Diễm lại trở thành bartender rất được hoan nghênh, thỉnh thoảng sẽ cái vài người khách thấy buồn lòng ngồi trước quầy bar trút bầu tâm sự với cậu, cậu luôn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nở một nụ cười an ủi họ.
Người đến quán bar tiêu khiển đa phần đều là người tịch mịch, nhiều khi họ không cần bạn đáp lời, chỉ hy vọng có người nghe họ nói, vừa hay, Tần Diễm lại là một người vĩnh viễn chỉ có thể lắng nghe mà không thể nói thành lời, rất nhiều người sau khi trút hết bầu tâm sự, đã tổng kết lại một câu, Tần Diễm là một đứa nhỏ thuần khiết lại ấm áp.
Tần Diễm nghe xong thường có hơi ngượng ngùng xấu hổ, ánh mắt lại nhu hòa thêm rất nhiều.
Mối quan hệ với Hình Liệt chuyển biến là vào một ngày mưa.
Một ngày cuối tuần mưa xuân rả rích rơi trên mặt đất, không khí cũng mang theo vị ẩm ướt, lúc Tần Diễm đến quán bar sau khi hết giờ học, thì vai trái đã ướt hết cả, cậu đem ô đặt vào trong thùng bên cạnh quầy bar, tiểu Phương tới trước cậu cười hì hì ném một cái khăn lông lên đầu cậu, “Lau khô đi, mèo hoa nhỏ.”
Mặc dù là bạn cùng trang lứa, nhưng bồi bàn cùng làm thêm ở quán bar vẫn thích xem cậu là cậu bé, trong lòng Tần Diễm ấm áp, lúc cậu cười rộ lên, lông mi có độ cong rất đẹp, tiểu Phương nhất thời ngây ngẩn cả người, híp mắt nhéo nhéo mặt cậu.
“Cậu nhóc này, thật sự là đáng yêu quá đi mất. Đi thay quần áo đi, đừng để bị lạnh.”
Tần Diễm gật đầu, đi ra căn phòng phía sau, chờ khi cậu quay vào, vừa lúc Hình Liệt đẩy cửa quán bar.
Chiếc chuông gió treo trên cửa quán, theo động tác của Hình Liệt, vang lên tiếng tinh tinh tang tang.
Tóc anh ta đã ướt, trên sơ mi cũng có thể thấy ẩm cả một mảng lớn, thoạt nhìn có phần chật vật.
Nhìn thấy Tần Diễm vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cổng mà nhìn mình, người đàn ông khôi ngô nở nụ cười thân thiện.
“Vừa ra ngoài, không nghĩ tới mới một chốc thôi mà trời mưa to đến như vậy, tôi vào đây trốn một lúc.”
Tần Diễm gật gật đầu, rồi quay người vào phòng trong, chỉ một lát sau đã đưa một chiếc khăn lông sạch sẽ ra cho anh ta.
“Cảm ơn.” Trên mặt người đàn ông có chút ngạc nhiên, nhận khăn lông chà lau tóc, chờ trên tóc không còn giọt nước nào nữa, liền đưa chiếc khăn trả lại cho Tần Diễm.
“Tôi hình như đến hơi sớm nhỉ.” Cách giờ mở cửa của quán bar còn một lúc, ngoại trừ Hình Liệt, lúc này vẫn chưa có khách, Tần Diễm chỉ chỉ ghế sô pha, ý bảo anh có thể ngồi ở chỗ đó.
“Cho tôi một ly Flame Lemonade đi.”[1]
Tần Diễm lắc đầu.
“Bartender chưa đến?”
Vẫn lắc đầu như cũ.
Tần Diễm xoay người đi đến quầy bar, một lát sau bưng một khay nhỏ đi ra, Hình Liệt nhìn thấy trên đó là một ly nước uống vẫn đang tỏa nhiệt, rút tờ giấy ép dưới ly thủy tinh kia xuống.
Trà gừng thích hợp với anh hơn
.
Người đàn ông cầm ly, uống một hơi hết sạch, sau đó khẽ cười, Tần Diễm vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh ta, đây là lần đầu tiên cậu thấy được bộ dạng vui vẻ của người đàn ông này, thật… thật rạng rỡ.
“Cậu là sinh viên ở trường đại học Y sao?” Tâm tình người đàn ông dường như không tồi, tự nhiên lại trò chuyện cùng Tần Diễm.
Tần Diễm gật đầu.
“Vì sao lại không nói lời nào vậy?” Đều là anh hỏi suốt, chàng trai thanh tú trước mặt này chưa từng mở miệng.
Tần Diễm lắc đầu, cầm lấy giấy bút trong khay nhỏ, chậm rãi viết ra:
Tôi không nói được.
“Thực xin lỗi…”. Hình Liệt nhẹ giọng áy náy, thấy chàng trai này không có bộ dạng gì là bị thương tổn, lúc này mới yên tâm, “Ở đây làm thêm có vất vả không?”
Không vất vả, rất vui vẻ.
Chữ của Tần Diễm rất đẹp, thanh tú lại không mất đi vẻ cứng cáp, nhìn thấy là biết đã từng tập luyện.
Hình Liệt nhìn chàng trai trẻ tuổi này, trong mắt chợt nảy lên một chút hoài niệm, “Tôi cũng tốt nghiệp đại học Y, cậu vẫn nên gọi tôi một tiếng đàn anh đó.”
Tần Diễm cười cười, trong mắt có chút gì đó ấm áp chảy qua.
“Chờ mưa nhỏ, tôi sẽ đi, hôm nay vẫn còn chút việc.”
Tần Diễm lấy tờ giấy qua, tiếp tục viết:
Tôi có ô dự trữ, lúc nào anh đi thì mang đi đi!
Đặt tờ giấy vào tay người đàn ông, ngón tay chạm vào giữa lòng bàn tay thô ráp mang theo độ ấm, trong ngực Tần Diễm nóng lên, trên mặt lại hơi ửng đỏ.
“Cảm ơn.” Dù bộ dáng chật vật như vậy, người đàn ông vẫn có một mị lực đặc biệt, khi lẳng lặng nhìn một ai đó, tựa như đem người đó hút vào, anh ta có một đôi mắt rất đẹp.
Trong lòng Tần Diễm âm thầm tán thưởng.
“Tôi nhớ cậu gọi là Tần Diễm.” Người đàn ông nghĩ một hồi, chợt nói.
Anh thường đến quán bar này bởi vì cảm thấy trên người chàng trai này có một loại khí chất làm người ta cảm thấy yên bình, ở bên cạnh cậu, dường như ngay cả bầu không khí cũng an lành, chỉ là từ trước đến nay không nghĩ đến việc nói với cậu vài câu, nhưng anh nhớ rất rõ tên của chàng trai ở quầy bar đã dùng nước viết xuống, Tần Diễm.
Tần Diễm xem ra rất vui, cậu mỉm cười, trên mặt lộ ra một lúm đồng tiền.
Bà ngoại nói, đây là di truyền của mẹ, lúm đồng tiền một bên.
Hình Liệt nhịn không được sờ đầu cậu, thật sự là một đứa nhỏ mà.
Bên ngoài mưa dần nhỏ, Hình Liệt nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Tôi phải đi rồi.”
Tần Diễm đứng dậy lấy ô đến cho anh ta, hoa trắng nhỏ in trên chiếc ô màu lam nhạt, thật quá đáng yêu, người đàn ông nhìn thấy liền nở nụ cười, “Cảm ơn nhé.”
Tần Diễm lắc đầu, tiễn anh ta đến cửa.
Trong làn mưa rả rích, một người đàn ông cao lớn xòe một chiếc ô hoa nhỏ, thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Tần Diễm lại thấy trong lòng ấm áp.
Người đàn ông đi được hai bước, lại đột nhiên quay người lại, cười nói, “Ngày mai tôi lại đến.”
Tần Diễm hé miệng, trên mặt có chút vui mừng, sau đó lại chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt có điều gì đó dần ấp ủ.
Những buồn phiền vẫn luôn quấn quanh trên thân người đàn ông dường như bởi vì trận mưa này mà tan đi không ít.
Anh ta gật đầu với Tần Diễm, nở nụ cười nhàn nhạt Bài iBet88.
Liên hệ quảng cáo
Yahoo: langtukhongtingdau_900
Comments[ 0 ]